07.08.05
Và anh đã không thể nhận ra em
Điều không hoàn thiện này bỗng trở thành giá trị
Bởi vì em đã thoát cơn mộng mị
Sống với điều hoàn thiện và thực sự của riêng mình
Cảm ơn anh với bản nhạc thanh bình
Gieo lòng em những du dương của thời mới lớn
Dẫu thời gian tâm hồn hoài mơn mởn
Tự hào em có một tuổi xanh đẹp với những cung đàn
Em đã yêu những âm điệu ngút ngàn
Mà cứ ngỡ trái tim dành cho người đang lướt phím
Một buổi chiều ngọt ngào trời đang tím
Cảm ơn anh đã không nhận ra em với điều nhầm lẫn êm dịu này!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét